Lãng đào sa

Lãng đào sa 1

Lý dục

Liêm ngoại vũ sàn sàn,
Xuân ý lan san,
La thường bất nại ngũ canh hàn.
Mộng lý bất tri thân thị khách,
Nhất hướng tham hoan.

Độc tự mạc bằng lan,
Vô hạn giang san,
Biệt thời dung dị kiến thời nan.
Lưu thuỷ lạc hoa xuân khứ dã,
Thiên thượng nhân gian.

Dịch nghĩa

Ngoài mành mưa tí tách,
Ý xuân suy tàn,
Xiêm áo không chống được năm canh lạnh,
Trong mộng quên rằng mình là khách,
Được một buổi vui vẻ.

Một mình chớ dựa lan can,
Giang sơn vô hạn,
Chia ly thì dễ mà gặp lại thì khó.
Nước chảy hoa rơi xuân đã hết rồi,
Trên trời hay chốn nhân gian.

Dịch thơ – nguyễn chí viễn

Ngoài cửa gió mưa ràn
Xuân ý điêu tàn
Năm canh lạnh ngắt thấu chăn đơn
Giấc mộng bỗng quên mình tác khách
Một phút truy hoan

Đừng có tựa lan can
Man mác giang san
Khó khăn hội ngộ dễ lìa tan
Nước chảy hoa trôi xuân bặt nẻo
Thượng giới nhân gian

Nhất tiễn mai- chu quá ngô giang

Nhất tiễn mai- thuyền quá sông ngô

Tưởng Tiệp

Nhất phiến xuân sầu đãi tửu kiêu.
Giang thượng chu dao,
Lâu thượng liêm chiêu.
Thu Nương độ dữ Tần Nương kiều,
Phong hựu phiêu phiêu,
Vũ hựu tiêu tiêu.

Hà nhật quy gia tẩy khách bào.
Ngân tự sinh điều,
Tâm tự hương thiêu.
Lưu quang dung dị bả nhân phao,
Hồng liễu anh đào,
Lục liễu ba tiêu.

Dịch thơ 1

Một mảnh xuân sầu đợi rượu chiêu
Dòng nước chèo thuyền
Cờ rượu lầu treo
Thu Nương độ với Tần Nương kiều
Gió lại hiu hiu
Mưa lại leo teo

Tới lúc nao về tẩy khách bào
Sinh chữ ngân điều
Hương chữ tâm thiêu
Lưu quang khéo dễ đẩy người theo
Hồng đậm anh đào
Lục đậm ba tiêu

Dịch thơ 2

Một phiến xuân sầu cậy rượu xuôi
Giữa ngạn thuyền trôi, lầu trước cờ vời
Đò Thu nẻo Thái dặm đưa rồi
Mưa đổ vài thôi
Gió hắt vài hồi

Đâu buổi về mang áo khách phơi
Còn nghịch sênh chơi
Lò chẳng hương phôi
Lưu quang sao dễ bỏ rơi người
Đào vội hồng rồi
Chuối chóng xanh rồi.